watch sexy videos at nza-vids!
Đọc Truyện, Đọc Truyện Hay, đọc Truyện Teen, Đọc Truyện Tiểu Thuyết, truyen tinh yeu
ĐỌC TRUYỆN HAY

KenhTruyenHay.SexTgem.Com
Truyện Tình yêu Tiểu Thuyết HayTruyện Teen Hay

Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 08

Vừa đẩy cửa bước vào Đức Trí đã nghe cái giọng khó ưa rồi:


- Đức Trí, cậu tuyển được trợ lý giúp tôi chưa?

- Thưa anh, em tuyển rồi. Cô ta tên Cao Kiều Yến Nhi, rất giỏi và tự tin. Đây là hồ sơ của cô ta, giám đốc xem qua dùm em ạ. Đầu tuần sau cô ta đến nhận việc, cô ta…

Cây viết trên tay Thanh Sang thẩy mạnh về phía Đức Trí.

- Thằng quỷ, mày làm gì mà hát một tràn vậy?

- Khà khà … biết cậu thế nào cũng hỏi đến đó nên tớ nói luôn vậy mà.

Thanh Sang chấp tay chào thua.

- Được rồi , xong nhiệm vụ rồi làm ơn trở về phòng cho tui làm việc đi ông?

Vừa bước đi Đức Trí đã quay đầu lại bước đến câu cổ bạn:

- Tối nay chỗ cũ chứ…

Thanh Sang xua tay:

- Hôm khác đi, Hôm nay… mày… về nhà tao chơi nghe.

Thấy gương mặt nhăn nhăn của Thanh Sang anh đã biết không có gì tốt rồi, chẳng qua là sợ mẹ Phương hát bài ca con cò đây mà.

- Hi hi.. tính kiếm đồng bọn hả?

- Biết mà còn hỏi.

- OK. Nhưng coi chừng chết cả đám.

- Hai thằng chết đỡ hơn chết một mình.

- Đồ bạn trời đánh.

- Ha ha ha …

Vừa mới lái xe vào nhà Thanh Sang đã nghe tiếng mẹ hỏi:

- Sang mới về hả con? Có thằng Trí đến nửa à.

- Dạ.


Đức Trí nhanh miệng chạy đến bên bà Phương:

- Mẹ, mẹ chỉ biết có thằng lì đó mà không nhớ thằng con nuôi này há?

Cốc đầu cậu bà Phương mắn yêu;

- Thôi không dám nhớ đâu, cả hai thằng chẳng đứa nào nên thân hết.

Nháy mắt với Trí , Sang bước đên ôm vai mẹ đi vào nhà.

- Ba con đâu rồi Mẹ ?

- Ba con đi chơi với bạn rồi, Mẹ chờ con về ăn cơm đó, ba con đi rồi ở nhà buồn quá.

Rồi … bắt đầu điệp khúc nửa rồi, tiếp theo là kêu lấy vợ, có cháu cho vui nhà vui cửa. Cái điệp khúc mà anh nghe thuộc lòng rồi, Thanh Sang thang thầm trong bụng, ngó thấy Đức Trí đang tủm tỉm cười anh bậm môi. Bà Phương lại tiếp tục:

- Phải chi con chịu cưới vợ, có cháu cho mẹ ẫm bồng thì vui biết mấy.

Thấy chưa anh nói đâu có sai, chạy trời không khỏi nắng, dang hai tay ôm lấy bà anh mè nheo:

- Hồi trước mẹ bồng con chưa đã hay sao ? Hát hoài một bài riết cũng mệt chứ mẹ.

- Cái thằng…gì thì gì tôi không quan tâm, năm nay anh mà không lo thì phải để tôi lo cho anh.

Đến lược Đức Trí phì cười.

- Mẹ ơi, có cần con giới thiệu không?

Bà Phương quay sang Đức Trí:

- Cả anh cũng vậy, tôi với mẹ anh đang tìm vợ cho anh đó.

Đức Trí nhăn mặt:

- Kìa mẹ, ép dàu ép mỡ chứ ai nỡ ….

- Cha anh, hai anh liệu hồn đó, Tôi nói là làm.

- Mẹ …Thanh Sang nhăn nhó nhìn bà Phương bước đi. Lần này anh chết chắc rồi, anh câu cổ Trí, tao với mày chạy không thoát đâu. Cả hai cùng bật cười.
Buổi tối ngồi ở phòng khách Ông Phương hỏi con trai:

- Con có chuyện gì muốn bàn với ba vậy?

- Ba, con muốn mở rộng chi nhánh ở Cần Thơ và xây thêm khách sạn ở đó ba thấy sao?

- Ừ, con thấy kham nổi thì làm, Công ty con quản lý tốt rồi phải chi việc gia thất con cũng vậy thì ba đỡ lo.

- Ba ! Thanh Sang kêu lên.

- Chuyện cưới vợ từ từ đi ba, giờ con lo việc công ty rất bận rồi ba ơi.

- Mà con có bạn gái chưa?

- Dạ, chưa luôn ba.

- Trời, mày kén chọn vừa thôi con, không chọn được để ba với mẹ chọn cho.

Bà Phương ủng hộ chồng;

- Ừ, phải đó con, mẹ có bà bạn có hai cô con gái xinh lắm, cô chị vừa mới đi du học về được vài tháng, mẹ có gặp mấy lần rồi dễ thương và lễ phép lắm, hôm nào mẹ mời họ dùng cơm cho con xem mắt nghe.

Thanh Sang xua tay lia lịa.

- Thôi thôi, cho con xin đi, từ từ con dẫn về ra mắt ba mẹ mà.

- Kêu xem mắt thôi chứ có cưới liền đâu…

- Nhưng con chưa muốn….

Thấy con trai cứ tránh né bà Phương giận thật. Phải tạo áp lực mới được.

- Thôi ! không ý kiến nhiều, Thứ bảy tới anh về nhà sớm cho tôi. Mấy lần trước anh làm mất uy tín với tôi rồi, giờ thì phải nghe,

- Kìa mẹ …

- Lần này anh mà lo không xong thì hết mẹ con luôn.

Thanh Sang thấy giận cái cô gái gì đó, tại cô mà mẹ la mình. Biết không thay đổi được gì anh bỏ đi về phòng.

Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 09

Nhà hàng Sao Biển, Thanh Sang vừa bước ra cửa mắt dõi qua kia đường. Anh bắt gặp một cô gái đang đứng đó, cứ nhìn đồng hồ như chờ điều gì. Chà quần Jean lững ôm đôi chân dài, áo thun dây ôm bộ ngực… hỏng biết nó tròn hay xẹp lép. Anh thầm mắng mình vô duyên sao hôm nay bà tám quá. Thật tình anh không thích mấy cô gái ăn mặt diêm dúa không biết trưng bài cái đẹp. Nếu có làn da trắng và bộ ngực căng tròn, mặt áo dây còn dễ coi. Chứ nếu …Anh mở to mắt khi có làn gió nhẹ thổi chiếc áo cô gái bay bay. À, thì ra là con nít, người lớn ai lại mặt áo ôm ngực xèo mông thế kia. Anh nhìn máy tóc dài suôn mượt xõa sau lưng, môi khẽ mím lại khi cô gái nhìn qua. Gương mặt y như búp bê. Đó là những gì nãy giờ anh quan sát.


- Con nít nhà ai dễ thương quá. Anh suýt thốt thành lời vì nụ cười vu vơ của cô gái.

- Sang mày về chưa?
- …
- Thanh Sang !

- Gì hả?

Thanh Sang trừng mắt nạt lớn.Đức Trí nhúng vai ngơ ngác nhìn gương mặt mất hồn của bạn.Thằng này hôm nay lạ thật, hồn vía tận đâu đâu. Bước lại xe anh hất mặt nhìn bạn.

- Mày bị gì thế thằng kia, định nằm dạ hả?

Thanh Sang nhướng mắt về hướng cô gái đang đứng:

- Mày nghĩ xem tao định làm gì?

Đức Trí nhìn theo rồi quay lại chắp hai tay xá lia lịa.

- Con nít mà mày cũng không tha, con gái theo mày từ Cần Thơ về Sài Gòn này, mày còn muốn gì nửa hả ? .

- Ha ha ha Thằng này giỡn tí mà đã…
- Về thôi.
-*-
- Con gái à ! Con xem mình kìa!

Ông Lâm vừa bước vào nhà đã quát lên khi nhìn Ngọc Như nằm trên sa lon chân duỗi dài xem tivi.

Tự dưng bị mắng, cô để chân xuống nhìn nhìn ông:

- Ba ! Khi không la con là sao?

Ông thở dồn ngồi xuống ghế:

- Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?

Ngọc Như thản nhiên:

- Hai mươi cộng… một thêm ba.

- Ba không đùa với con.

- Con cũng không đùa với ba, tự dưng đi đâu về rồi mắng người ta hà.

Ông Lâm nhỏm dậy định mắng một trận nhưng kịp dừng lại.Cô con gái này được cưng chiều từ nhỏ, mồm mép nó chẳng chịu thua ai. Nếu bị oan điều gì không khéo ông phải năng nỉ thì khổ. Ông hạ giọng:

- Như àh ! Con phải biết con là ai? Con gái cưng của ba ăn nói, đi đứng phải để cho người ta nể mặt chứ con.

Cười tủm tỉm cô sà vào lòng ông:

- Ý ba là con ăn mặc như lúc đi chơi là hợp hả?

Ông trừng mắt:

- Không phải .

- Vậy ba muốn nói gì, mặt thế nào ba cũng la là sao?

- Biết mà còn hỏi. Con định đố ba đó hả?

Quay mặt đi, ngọc Như biết tỏng ba mình muốn nói gì. Nhưng nét mặt tỉnh bơ, Cô mắt dán vào ti vi.Ông nhìn gương mặt… hầm hầm của con gái cũng thấy hơi ớn. Chẳng biết sao trong 3 đứa con, nó đẹp dễ thương, thông minh thế kia nhưng mỗi khi suy nghĩ hay làm việc thì nghiêm túc làm người ta phải lo sợ. Một lúc lâu, Ngọc Như quay qua ông giọng cương quyết:

- Ba ! Con mong ba quên đi chuyện tìm chồng cho con bằng cách bắt con đi ký hợp đồng này hợp đồng kia để người ta xem mắt con đi.

Nghe con gái nói Ông Lâm ngớ ra. Con bé này ghê thật, ông đã sắp đặc rất kỹ vậy mà vẫn bị nó phát hiện.


- Ba nghĩ rằng con gái ba …Kém thông minh để ba…xõ mũi đem đi gã hả?


- Con biết rồi à?


Ngọc Như thúc thích cười vì gương mặt ngớ ra của ba và bộ đồ cô đang mặt.

- Con đã chọn trang phục thế này này, để … nhát con rể của ba. Xem ra anh ta không đủ tư cách làm con rễ ba đâu.

Cô nhào qua ôm cỗ ông, giọng ngọt ngào:

- Ba không biết đâu, con nói con là trợ lý cho Giám đốc, được uỷ quyền để đi ký hợp đồng. Ba biết đồ hách dịch đó nói sao không?

- Hắn bảo… con không đủ tư cách, đồ con nít về nhà chơi đi, còn bảo con nhìn lại cách ăn mặt của mình, nếu không hắn sẽ bảo giám đốc đuổi việc con. Con không cần người chỉ biết nhìn bề ngoài mà đánh giá người khác. Đúng là thứ sáo rỗng. Tức quá con bỏ về luôn.

Giờ thì ông Lâm đã hiểu vì sao con bé gan đến độ bỏ luôn buổi ăn tối với người ta mà về. Nó chúa nghét ai khinh người chỉ biết nhìn bền ngoài mà không nhìn việc. 
Vuốt tóc con ông lắc đầu.

- Ba và chị nói gì mà con thấy vui vậy?

Ngọc Tiên xuất hiện ngay cửa trên tay là bó hồng thật to và đẹp.

- Lại có người tặng hoa à?

- Vâng, thích không? Tặng chị nè .

- Chị chẳng ham của nợ.

Ngọc Tiên lắc lữ đầu:

- Chị ơi, ra dáng thục nữ tí đi.

- Ê, em đừng tưởng mình là con út, được cưng chiều rồi nói gì cũng được nghe.

Vừa nói Ngọc Như vừa cầm lấy bó hoa bức vụng cánh hồng ném về phía Ngọc Tiên.

- Ơ ! Chị này, Hoa của em mà?

- Vậy àh ? Đuổi theo mà đòi lại đi.

- Vừa chạy Ngọc Như vừa bức cánh hồng văng tứ tung. Ngọc Tiên cũng chạy theo, cả hai giỡn ầm ĩ cả phòng khách.

Ông Lâm lắc đầu:

- Thiệt không biết khi nào mới chịu lấy chồng cho Tôi nhờ.

Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 10

Cốc … cốc…


- Đang nằm dài trên giường Ngọc Như nhăn mặt nói vọng ra.

- Cửa không khóa.

Vừa thấy Ngọc Tiên bước vào với bộ đầm xinh xắn, cô nhướng mắt.

- Đi đâu đây nhỏ?

Ngọc Tiên bước đến ngồi lên giường:

- Hai chị em mình đi chơi đi, lâu rồi em không đi mua sắm.
- …
- Đi nha chị ba .

Ngọc Như ngồi dậy gật đầu mỉm cười.

Tới siêu thi, gửi xe xong hai cô gái đi vòng quanh ngắm nhìn. Đến quầy thời trang thoáng thấy cái đầm màu xanh ngọc trong đẹp mắt Ngọc Như nắm tay em gái và nói:
- Ê nhỏ, cái đầm đó đẹp đấy vào thử đi?

Không nghe tiếng đáp lại cô quay sang nhìn, thấy một gã đàn ông đang nhìn mình, ánh mắt như “ có lửa”. Cô chợt thấy lúng túng vì nhận ra mình đã nhầm người, đang suy nghĩ chưa biết nói gì thì đã nghe giọng hắn vang lên:

- Nhỏ nào ở đây thế? Tự nhiên cô nắm tôi lôi đi là sao?

Lấy lại bình tỉnh cô giải thích:

- Tôi … tôi xin lỗi, tại tôi nhằm anh với em gái tôi, nên mới như thế.

Hắn ta vẫn ra vẻ khó chịu.

- Nhằm gì ở đây, cô là con gái mà chẳng ý tứ gì hết.

Lúc này Ngọc Như thấy tức, cô xổ một hơi:

- Anh vừa phải thôi chứ, lỡ nhầm lẫn chút xíu làm gì dữ vậy, đàn ông gì mà nhỏ mọn, vô duyên. Cô liếc anh sắc lẽm.

Anh cũng trợn mắt nhìn cô, thầm nghĩ: Ai là người có lỗi vậy trời? Xung quanh bắt đầu có nhiều người nhìn họ xôn xao. Anh chao mày khi vừa phát hiện ra nét quen thuộc, hình như anh đã gặp khuôn mặt này ở đâu mà không nhớ. Vừa lúc ấy điện thoại Ngọc Như reo.

- Alô…

Giọng Ngọc Tiên lảnh lót:

- Chị ba, chị đang đứng ở đâu vậy?

Liếc qua anh, cô thấy anh đang nhìn mình. Lòng thầm rủa người gì vô duyên khó ưa...

- Chị đang ở quầy thời trang, còn em?
- …
- Ừ, đợi chị ở đó đi.

Cất điện thoại vào ví, Ngọc Như vừa dợm bước đi. Anh ta đột ngột lên tiếng

- Hôm nay xem như tui gặp xui xẻo. Hy vọng sẽ không gặp lại cô, nói rồi anh bỏ đi mặt vẫn hầm hầm.

Ngọc Như nhìn theo ấm ức. Trên đường về cô kể lại cho em gái nghe chuyện xảy ra thì Ngọc Tiên cười tít mắt:

- Chị ba, hai người mới gặp nhau lần đầu mà còn hơn kẻ thù lâu năm vậy. Hay đây là…

- Hỏng dám đâu, gặp lại hắn chị cho biết thế nào là lễ độ.

Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 11

Sang thì không muốn đi nhưng nể mặt ba mẹ nên anh phải đến xem mắt cô gái nào đó. Vừa chạm mặt cả hai nhìn nhau đắm đuối. Người lớn thấy thế nheo mắt “ Lần này chắc ổn”, họ có ngờ đâu họ là oan gia.


Thấy không khí im lặng bà Phương lên tiếng :

- Hôm nay cháo xinh quá Ngọc Như ạ.

Mỉm cười lễ phép cô gật đầu:

- Dạ, cháu cám ơn bác .

Bà Lan nhìn bạn:

- Con trai cậu trông cũng phong độ lắm còn gì?

Bà Phương cười cười:

- Cậu quá khen, nó tên Thanh Sang…

Trong lúc người lớn trò chuyện thì hai nhân vật chính vẫn ngấm ngầm đối phó nhau.

- Á !

- Gì vậy con.

Bà Phương kêu lên khi thấy Thanh Sang nhăn mặt.

- Dạ con lỡ đạp chân ảnh, con xin lỗi , con sơ ý quá.

Ngọc Như ra vẽ biết lỗi giải thích.


- Ồ, không sau đâu con.


Bà Phương mỉm cười bỏ qua. Còn Thanh Sang nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, anh rít khẽ:

- Cô giỏi lắm !

Ngọc Như lấy nụ cười đẹp nhất đáp lại:

- Anh quá khen.

Thấy anh và cô nói cười vui vẻ người lớn hài lòng lắm. Họ chia tay ra về và hứa hẹn sẽ gặp lại trong ngày gần nhất.

Về đến nhà bà Phương nhìn chồng cười ra vẻ rất hài lòng.

- Cháu Như trông dễ thương đó con, mẹ chịu rồi đó, con thấy sao?

- Không được.

- Sao vậy con? Con bé có chổ nào không được đâu?

- Mẹ không biết chứ cô ta không như mẹ tưởng đâu. Con biết tính cô ta mà…

Anh chưa kịp kể tội, bà Phương đã lên tiếng:

- Hai đứa có dịp tiếp xúc nhau rồi à? Vậy là quá tốt rồi, để mẹ lo cho.

- Trời, lo gì nửa mẹ. Con không lấy vợ đâu, con còn trẻ mà.

- Trẻ gì nửa, đâu phải dễ gặp người đàng hoàn như Ngọc Như. Con ưng đi rồi ba mẹ sẽ lo chu toàn.

- Con không đồng ý đâu, ba mẹ nên tôn trọng ý kiến của con. Nói xong anh bỏ đi lên lầu.

Về phía Ngọc Như thì…

- Con thấy cậu Sang thế nào con gái, mẹ thấy tốt đó.

- Dạ cũng bình thường.

- Nghe đâu nó ba mươi tuổi, còn trẻ nhưng có tài đó.

- Dạ . Cô ậm ừ cho qua chuyện.

- Nhà bên ấy muốn hai đứa lấy nhau đó, con thấy sao?

- Hả?

- Gì mà ngạc nhiên thế, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng thôi mà. Nhà bên đấy cũng tốt. Con được hạnh phúc ba mẹ cũng mừng.
Ôm vai mẹ Ngọc Như ngọt ngào:

- Chồng con chi mệt, để con ở bên mẹ chăm sóc mẹ suốt đời, mẹ thấy sao?

- Con với cái chỉ giỏi viện cớ. Mẹ đồng ý rồi, mẹ muốn con có chổ đàng hoàn mà nhờ thân.

- Nhưng lấy chồng cũng từ từ chứ mẹ. Với lại biết anh ta có chịu con không?

- Không chịu mà người ta đòi cưới à? Với lại anh chị bên ấy là bạn thân với ba mẹ. Con đừng làm mẹ mất mặt.

- Nhưng con không ưng nói chung là con không lấy anh ta. Con buồn ngủ rồi, con đi ngủ đây.

- Con…

Không chờ mẹ nói xong Ngọc Như đã khuất bóng chạy nhanh lên lầu.

Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 12

Ngồi vào quán, chờ người phục vụ đi khỏi, Thanh Sang vào thẳng vấn đề:


- Giờ cô tính sao ?

Ngọc Như tròn mắt:

- Tính gì? Tôi đã nói với mẹ tôi là tôi không chịu lấy anh rồi.

- Vậy tốt, Tôi cũng nói thế với ba má tôi, nhưng người lớn chưa chịu bỏ cuộc đâu.

Cô đáp tỉnh queo:

- Thì từ từ cũng bỏ thôi. Tôi với anh là oan gia mà.

Nhìn cái môi cong cong, cánh mũi cao cao trông thật đáng ghét, gương mặt không trang điểm nhưng vẫn thoát lên vẽ đẹp quyến rũ nhờ làn da trắng hồng mịn màng . Anh nheo một con mắt nhìn cô. Áo sơ mi hồng, Jupe trắng dài phủ gối, tóc cột cao,. Trông dịu dàng đó chứ nhưng...

Thấy anh cứ nheo mắt nhìn mình. Ngọc Như đâm quạu. Hỏng biết tên khó ưa này làm gì nhìn mình ghê thế, kiểu nhìn lộ liễu và ánh mắt nhưng “diều hâu” làm cô hơi ớn.

- Nè! Anh làm gì nhìn tui ghê thế?

Giật mình, Thanh Sang thầm mắn mình, có cần phải nhìn con nhóc này đến ngẩn ngơ không? Anh nhủ thầm “ Xấu như ma có gì hấp dẫn đâu mà nhìn”. Anh tằng hắng đáp tỉnh bơ.

- Bộ đôi mắt cô đẹp lắm sau mà tôi nhìn?

Thanh Sang nhìn như xoáy vào mắt cô. Ngọc Như biểu môi:

- Không đúng hả?
- …
Sang phì cười. Hung dữ hơn anh nghĩ đó.

- Cô liệu mà tính, chứ nếu bảo tôi lấy một “con vịt bầu” hả?… tôi thà suốt đời không lấy vợ.

Trời, tức lộn ruột nhưng Ngọc Như cố ghìm lại. Ngón tay chỉ về phía anh lúc tức giận rồi ngo ngoe rụt lại. Mím môi, cô thản nhiên thưởng thức ly dâu tây. Thanh Sang nhủ thầm mình cố tình chọc vậy mà con nhóc này không biết giận là gì sao?... Không phải đợi lâu Ngọc Như lên tiếng:

- Anh nói không đúng lắm đâu. Theo tôi, nếu là vịt bầu thì làm sao hợp với con cóc nhăn nheo vừa xấu xíu vừa mất lịch sự, vừa cọc cằn thô lỗ, vừa vô duyên, vừa …vừa…

Cô cố tìm lời xổ một tràn cho đỡ tức nhưng tìm không ra, có lẽ do giận quá .Thanh Sang không giận mà tủm tỉm cười trước lời nói chanh chua của cô:

- Nếu như chưa nghĩ ra thì … 3 chấm đi.

Ngọc Như liếc anh một cái sắc như dao rồi ngó lơ chổ khác. Trước khi đến đây anh quá chủ quan. Con nhóc này cũng ghê gớm thật, miệng lưỡi… giết người chứ chẳng chơi. Ánh đèn đường bắt đầu tỏa sáng làm cho không khí ám áp thêm, nhưng với Ngọc Như cô bắt đầu nghe lạnh sóng lưng, tên khó ưa này có ánh mắt làm người ta ngẩn ngơ. Quỷ xứ anh ta, không hiểu sao anh ta cứ nhìn mình hoài vậy không biết. Ngồi chịu trận nảy giờ khi biết anh đang nhìn mình. Thấy ngột ngạt cô đứng lên:

- Không còn gì để nói… vậy tôi về trước nghe.

Thanh Sang nhúng vai, rồi nhìn theo dán cô khuất dần.

Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 13

Buổi tối, vừa cho cho miếng dưa vào miệng, Ngọc Như vừa hỏi:


- Anh hai, hôm nay không đi chơi à?

Trọng Ân cũng vừa ăn vừa nói:

- Em hỏi chị dâu em xem có cho anh đi không?

- Anh mà cũng sợ vợ hả?

- Không phải anh sợ vợ, mà anh sợ mấy trò chơi của cô ba và cô út nhà này thôi.

Ngọc Như mím môi cười cười.Thúy Y với dáng đi đẩy đà của phụ nữ mang thai từ trên lầu bước xuống.


- Chuyện gì mà hỏi em vậy ông xã ?


- Ờ… nhỏ Như hỏi anh hôm nay sao không đi chơi, anh bảo hỏi ý em xem.

Vừa thấy chị dâu đi xuống Ngọc Tiên nhanh miệng:

- Chị hai lại đây ngồi với em nè.

Thúy Y ngồi xuống bên Ngọc Tiên ngước mặt nhìn chồng:

- Em mà có quyền đó à. Chân là của anh, anh muốn đi em cản không nổi đâu, ai cũng có tự do mà phải không...ông xã

Thúy Y cố tình kéo dài hai chữ “tự do” rồi quay sang Ngọc Như cô nheo mắt:

- Hình như lâu rồi tụi mình không đi nhảy Như há?

- Ừ phải rồi đó, hay tối nay mình đi hé?

Trọng Ân nhảy nhỏm lên:

- Ê, con nhóc kia em có biết chị hai em đang có thai không mà còn rủ đến mấy chỗ đó.

- Ủa, ở quán Bar đâu có ghi bản cấm phụ nữ mang thai không được vào?

Ngọc Tiên cũng xen vào:

- Em cũng đâu có thấy đâu anh hai?

Trọng Ân trừng hai mắt nhìn hai cô em gái rồi quay sang vợ:

- Em mà theo hai con nhỏ này, anh đánh đòn em đó.

Thúy Y trề môi. Còn Ngọc Tiên và Ngọc Như khúc khích cười khi anh hai bị sập bẫy. Từ ngày cưới vợ đến giờ anh trai cô lo làm ăn, ít tham gia tiệc tùng, đi làm về là cứ bám lấy vợ như sam. Mà chị dâu cũng cao tay thật, biết cách giữ chồng gớm. Trọng Ân cười cười nhìn em:

- Hai đứa muốn đi đâu thì đi, cần gì cứ nói anh cho, đừng bài trò nửa.

Ngọc Như bĩu môi:

- Xì… làm như giàu lắm.

Trọng Ân cười cười:

- Hay anh tìm người gả em nghe. Hai bốn rồi đấy?

Cô lườm anh:

- Thì sao? Anh nhìn xem em gái anh đâu có tệ.

Trọng Ân bật cười với tánh trẻ con của em gái. Ở chung Ngọc Như mới thấy được nhiều điều kỳ lạ. Không làm ở nước ngoài chỉ vì muốn gần gia đình. Nếu nói cô là người biết an phận, không bon chen thì cũng không đúng. Từ ngày có cô về giúp anh bớt đi nhiều gánh nặng mà công việc phát triển tốt hơn. Bao nhiêu đó cũng biết được tài năng của cô.

- Ê… Điện thoại reo tự giờ kìa. Anh trai tôi đang mơ thấy gì vậy?

Trọng Ân giật mình nhìn em, mỉm cười anh cầm điện thoại nghe, vừa tắt máy anh nói liền:

- Đức Trí rủ đi chơi ?

Ngọc Như chanh chua:

- Thì anh đi đi.

Trọng Ân le lưỡi ôm vai vợ cười cười :

- Anh hỏi hai đứa dùm bạn anh mà, chứ anh đâu có đi?

Ngọc Như lè lưỡi trêu:

- Hai ơi ? trên mặt hai có chữ gì kia kìa…

Trọng Ân cười cười:

- Hì hì…thông minh quá hé?

Biết tỏng ý đồ của anh trai Ngọc Như đắc ý cười:

- Chứ sao… Anh với nhỏ Tiên đi đi, em ở nhà với chị hai cho.

Ngọc Tiên ôm vai chị cười:

- Hì hì… chị ba là nhất.

Vờ xô nhẹ em gái ra Ngọc Như nheo mắt hừ nhẹ:

- Thôi đi cô, chị biết tỏng cô muốn gì rồi đừng có nịnh nửa. Hôm nào bảo Đức Trí ra mắt chị ba này nghe chưa?

Vừa mới cười đó, nghe chị nói Ngọc Tiên nhăn mặt

- Ơ … chị đừng ghẹo em chứ…em đâu dám qua mặt chị.

- Ê ! đừng lôi chị vào nghe?

- Chị ba… em nói thật đó.

- Hì hì em là đồng minh của ai thế? làm ơn đi chơi dùm tôi đi cô út.

Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 14

Thanh Sang vừa ký xong hợp đồng thì điện thoại anh reo.


- Dạ, Con nghe ba ơi.
- …
- Dạ, Con tới liền.

Anh láy xe như bay đến bệnh viện.

- Mẹ, mẹ có sao không mẹ? Anh lo lắng nhìn bà Phương nằm trên giường bệnh.

Bà Phương trả lời yếu ớt.

- Mẹ… không sao?

- Lúc nảy bác sĩ bảo mẹ bị bệnh gì vậy ba?

Mặt ông Phương ra vẻ lo lắng.

- Bác sĩ nói mẹ con bệnh tim, sức khỏe yếu lắm, không được để mẹ bị sốc.

Anh nắm lấy tay bà:

- Mẹ ơi, mẹ ráng uống thuốc cho khỏe nha mẹ.

- Muốn mẹ khỏe thì con hãy cưới Ngọc Như đi, đó là nguyện vọng của mẹ.

Bà Phương thở dồn mệt mỏi gượng nói tiếp:

- Coi như con thương mẹ, hiện giờ sức khỏe mẹ yếu lắm, không biết đi lúc nào, mẹ sợ lắm, con hãy nghe mẹ lần này đi con.

- Mẹ… Anh ngập ngừng không biết nói sao, mẹ anh đang bệnh không thể để mẹ bị sốc, anh tìm cách thoái thác:

- Dạ…, nhưng chắc gì Ngọc Như đồng ý mẹ à.

- Ừ, con gọi điện cho Ngọc Như vào mẹ nói chút chuyện.

- Trời, gọi cô ta vào làm gì.

Tuy nói vậy nhưng anh cũng chiều ý bà. Anh bấm số gọi nhưng người bắt máy là bà Lan.

- Alô ! cho hỏi ai đầu dây?

- Dạ… Cháu là Thanh Sang.

- Ồ, Sang đó à? Bác Lan đây, Mẹ con dạo này khỏe chứ? Con gọi điện có việc gì không con?

- Dạ.. mẹ con hiện đang nằm trong bệnh viện, mẹ con muốn gặp Ngọc Như, bác cho Ngọc Như hay dùm con…
- ….
Nửa tiếng sau một người phụ nữ sang trọng cùng con gái bước vào. Thấy bà bạn nằm trên gường bà bước đến.

- Lam àh ! cậu thấy thế nào ? thấy khỏe hơn chưa?

- Cám ơn cậu, mình đỡ hơn rồi.

Ngọc Như lễ phép:

- Dạ, cháu chào bác ạ

- Chào con.

- Bác thấy khỏe hơn chưa bác?

Giọng cô quan tâm:

- Bác có chuyện muốn nhờ con à?

- Ừ, bác muốn nhờ con chút chuyện.

- Dạ, có gì bác cứ nói, con nghe ạ.

- Chuyện của con với thằng Sang ấy mà, bác muốn con làm dâu bác, chăm sóc nó giùm bác, bác bị bệnh tim không biết ra đi lúc nào. Với lại bác rất quý cháu.

- Dạ…

- Bác nhờ cháu đấy, đồng ý làm con dâu bác nghe Như?

Ngọc Như ngập ngừng, cô không đủ can đảm để từ chối, nhưng cũng không thể nhận lời.Lúc này bà Phương thở dồn mệt mỏi, khuôn mặt xanh xao trông thật tội.
- Dạ, để cháu suy nghĩ. Bác cứ an tâm nghĩ ngơi cho khỏe bác ạ.

Bà gật đầu rồi quay sang bà bạn. Cậu đồng ý nghe Lan, mình chỉ có mình nó là con, mình lo cho nó lắm, mình không an tâm…

- Mình đồng ý mà, cậu ráng nghĩ ngơi cho lại sức còn ẳm cháu nửa chứ.

Hạnh Phúc Ngọt Ngào! - Chương 15

Từ lúc ở bệnh viện về, bà Lan lúc nào cũng khuyên Ngọc Như nên lấy Thanh Sang, bà khen anh đủ thứ. Cô nghĩ thầm không biết sao mẹ mình lại thế, cô biết anh hơn tháng nay mà có tìm thấy được ưu điểm nào đâu, vậy mà mẹ cô khen hết lời. Qua mấy ngày không gặp cô, bà Phương cứ hỏi Thanh Sang hoài, chịu hết nổi anh trực tiếp đến công ty gặp cô.


- Mẹ tôi đã nói gì với cô?

- Kêu tôi lấy anh.

- Rồi cô trả lời sao?

- Tôi bảo để tôi suy nghĩ.

- Suy nghĩ gì nửa sao cô không từ chối đi?

- Anh làm như tôi muốn à? Nhìn mẹ anh mệt mỏi nằm trên giường bệnh nhưng vẫn ra sức nhờ tôi, tôi là con người mà đâu thể đối xử nhẫn tâm chứ.

Ngẫm nghĩ anh thấy cô nói có lý nên đành im re.

- Giờ anh tính sao?

- Thì chúng ta làm đám cưới chứ sao?

- Hả?

- Làm gì mà ngạc nhiên vậy, tôi với cô chỉ giả bộ cưới thôi, thời hạn 2 năm, khi đó chắc mẹ tôi đã khỏe, lúc đó ly hôn chắc không có vấn đề gì đâu. Cô thấy sao?
Biết được lý do Ngọc Như gắt nhẹ:

- Vậy cũng được sao?

Anh nheo mắt nhìn cô trêu chọc:

- Chẳng lẽ cô muốn lấy tôi thật hả?

Cô lúng túng, nhưng cũng lấy lại bình tỉnh ngay:

- Nằm mơ đi ! Còn lâu à.

Biết cá đã mắc câu Thanh Sang đắc ý tiến tới.

- Vậy cô đồng ý với kế hoạch này không?

Ngọc Như thầm nghĩ tạm thời mình cứ làm theo ý anh ta, vừa làm hài lòng tâm nguyện bà Phương, cũng làm cho mẹ cô vui. Sao này ly di cô giải thích sao, như vậy mẹ cô không còn lý do thuyết phục cô như hiện giờ nửa.

- Ừ ! Thì vậy cũng được, nhưng phải có cam kết đàng hoàng tôi mới chịu.

- Cô sợ tôi không đồng ý li hôn à?

- Ai biết được, lỡ tới khi đó anh giở trò thì sao?

- Được thôi ! cô soạn sẵn giao ước rồi đưa cho tôi.

Ngọc Như nghĩ thầm, tên khó ưa này mình phải đề phòng, nếu không mình dễ bị hắn xỏ mũi lắm. Ai biết được hắn giở trò lúc nào chứ… Trang 3  


Đọc Truyện, Đọc Truyện Hay, Phim Sex, đọc Truyện Teen, Đọc Truyện Tiểu Thuyết, đọc Truyện Cười, Truyện Tình yêu
Đề Xuất link Này Lên Google
Quay Lại ↑↑ Trên cùng
Liên Hệ Admin
01645373734 [SMS] G+