watch sexy videos at nza-vids!
Đọc Truyện, Đọc Truyện Hay, đọc Truyện Teen, Đọc Truyện Tiểu Thuyết, truyen tinh yeu
ĐỌC TRUYỆN HAY

KenhTruyenHay.SexTgem.Com
Truyện Tình yêu Tiểu Thuyết HayTruyện Teen Hay

Truyện teen,Trái tim chàng thỏ đế Full

Trái tim chàng thỏ đế Phần 1

Truyện của KENG ... là cuộc sống ... là tình yêu, ... là những điều tôi tìm thấy!

Yêu thương mong manh Mỗi chúng ta tồn tại đều có vô số cuộc đời liên hệ, song sợi dây nối giữa con người với nhau vốn dĩ rất lỏng lẽo. Ngày qua, còn yêu thương nồng đượm, có thể hôm nay đã ngoảnh mặt lạnh lùng bước về phía không nhau. Vàsự khỏa lấp lại càng khiến người ta cô đơn kiệt cùng. Giá như quá vãng được phủ lên bởi tấm màn trắng, để ta thanh thản với một hành trang nhẹ nhõm bước đi. Song đáng tiếc tất cả lại hỗn độn trong một trái tim cô độc đã nghiêng ngả sau bao cay đắng. Khổ đau, chua xót, thù hận của tình yêu thật khó có thể dễ dàng quên đi và ở đó không một ai thanh thản hơn ai. Ta thay màu mắt nhìn về cuộc đời, rời xa nguyên nghĩa thủa nào để trở thành một dị bản, như cái cách ta đã đổi thay suy nghĩ của mình về cuộc đời, về tình yêu, về hạnh phúc... Trong sự đối lập, tôi đã nấc lên từ âm điệu xót xa cho riêng mình: "Vì em là một dị bản nên anh chỉ có thể... yêu em bằng một cuộc tình... không hạnh phúc!". Nhưng tôi hiểu, ở đó cũng đã hiện diện bao yêu thương khờ dại và điên cuồng, để tôi kiểm chứng rằng trái tim mình đã thực sự đau. Vì yêu!
Có những cuộc đời dần trở thành dị bản. Có những cuộc đời gạn lọc mình về vẻ nguyên sơ. Bởi những cuộc đời đó đang trôi, bằng trái tim đằng đẵng cô đơn...(Không chấp niệm, con người sẽ thanh thản trong hạnh phúc của mình.) ***

Chúng tôi khai sinh với cái tên thông dụng như tất cả mọi người. Nhưng trong câu chuyện này, hãy cứ coi Lyn, Ken, Yi là những tên gọi rất đỗi bình thường.

Tôi là Les! Bạn trai tôi nói thế. Ít nhất là 3 lần. Nhưng tôi vẫn không tự cho mình là Les. Đơn thuần trong suy nghĩ của tôi, có lẽ nhịp sinh học đang chùng quá giới hạn, khiến cơ thể trở nên vô cảm.

Con người cũng chỉ là một cỗ máy tự nhiên, đôi lúc phải trục trặc chứ! Nếu không thì "trường sinh bất lão" sẽ là chuyện bình thường như hàng ngày cứ phải ăn uống cả mớ động thực vật một cách tội nghiệp. động thực vật một cách tội nghiệp. Ken theo làm đuôi từ hồi tôi mới là sinh viên năm nhất. Ken hơn tôi 2 tuổi, học trước tôi 2 khoá, và dĩ nhiên ra trường trước tôi 2 năm. Nhưng ngày đấy tôi có nhiều vệ tinh quay mòng mòng quanh mình nên kiêu kỳ lắm.Cuối cùng hầu hết ly tâm khỏi tôi và rỉ tai nhau: "Nhở Lyn chảnh pà kố!". Còn mỗi Ken, kiên trì bên cạnh, lặng lẽ làm cái bóng của tôi. Đúng như giới sinh viên truyền tai: "Năm nhất kiêu, năm hai xiêu, năm ba yêu, năm cuối liều", tôi nhận lời yêu Ken vào giáng sinh năm đại học thứ 3.

Khi đó Ken đã ra trường và đi làm được vài tháng, anh chững chạc hơn nhiều so với những cậu nhóc cố tỏ vẻ người lớn trong cùng trường tôi. Nói chung, tôi bị cưa đổ vì sự kiên trì và nhiệt tâm không hề nguội lạnh của Ken. Con gái bây giờ dễ tán mà, cứ nhẫn nại sẽ không bao giờ phải nhắc đến khái niệm "Công cốc". Vậy là tôi có người yêu. Người yêu đầu tiên là Ken. Ai cũng nói chúng tôi đẹp đôi, trai tài gái sắc. Ken không những giỏi giang mà còn rất đẹp trai, nhiều cô ngưỡng mộ lắm, song chẳng hiểu sao lại chỉ dành trọn tình cảm cho tôi.

Hãnh diện! Tôi nghĩ mối tình đầu của mình long lanh như một giấc mơ. Và tôi nhủ sẽ cưới Ken làm chồng trong tương lai - Khi tôi ra trường và có việc làm ổn định. Cha mẹ tôi làm kinh doanh nên bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt. Nhà lại cách trường gần 15km, đi học phát mệt vì kẹt xe và nắng bụi. Năm cuối, tôi xin phép rời khỏi nhà, ở trọ gần trường để tiện việc thi cử. Thuê căn hộ chung cư nhỏ gọn ngay giữa thành phố và Ken tự nguyện hùn một nửa tiền. Anh thường xuyên có mặt trong căn hộ đi thuê của tôi. Có thể Ken và tôi đều là những người nghiêm túc nên đến gần lcú tôi ra trường mới bắt đầu làm chuyện người lớn lần đầu tiên. Ken rạng ngời, mãn nguyện ôm tôi trong long và dự trù về một đám cưới không xa. Vì trinh tiết của tôi đã hoàn toàn thuộc về anh. Nhà Ken cách căn hộ tôi thuê khoảng 10 phút chạy xe, nên anh thường xuyên đưa tôi về nhà ăn cơm cùng gia đình.

Mẹ Ken đã mất gần chục năm, chỉ còn lại cha là phó giám đốc một xí nghiệp nhà nước và một cô em gái tên Yi (giống y chang anh trai mình) kém tôi 1 tuổi. Nhà có 3 người, một người yêu tôi tha thiết, hai người còn lại đều rất quý mến tôi.

Tôi nhìn thấy hạnh phúc dường như vô bờ bến. Tôi ra trường, làm quản lý nhân sự cho một công ty Hàn Quốc. Cuộc sống ổn định và bình an. Không trở về sống với cha *** tôi đã là một người trưởng thành.

Tuy nhiên tôi vẫn ở căn hộ giữa trung tâm thành phố. Ken vẫn hùn một nửa tiền. Chúng tôi lên kế hoạch 1năm sau tổ chưc đám cưới. Quản lý con người là một việc cực khó, tôi gặp áp lực nặng nề từ những vị sếp khó tính người Hàn Quốc và gần 200 công nhân cứng đầu dưới xưởng sản xuất. Tôi thường xuyên rơi vào trạng thái mệt mỏi. Đuối kinh khủng. Tình yêu của tôi và Ken cứ bình thản trôi đi, không sóng gió và cũng không quá thăng hoa. Cho đến một hôm, sau hàng giờ vuốt ve, trò chuyện với nhau, Ken chạm tay xuống phía dưới và hỏi tôi một câu rất chi là lãng xẹt:
- Thành phố cắt nước rồi phải không em? - Đâu có, nếu cắt phải có thong báo chứ! Tôi ban đầu chưa hiểu ý của Ken nên thản nhiên lạc chủ đề. Ken cười, dí tay lên trán tôi kêu: "Ngốc quá cơ!", thì mới chợt nhận ra tình trạng của mình, hoàn toàn khô cong, như con mực đã phơi qua cả mùa nắng đẹp. Ken là lữ khách trên sa mạc, anh khát. Tôi thì lại chẳng hề phả ra một chút hơi ẩm. Đùa nghịch rõ lâucũng chẳng có cách gì chữa khỏi cơn khát, chỉ khiến nó mệt mỏi và xìu xuống.

Cuối cùng Ken nhìn tôi đầy yêu thương và giễu cợt một câu không ác ý:
- Hay là em mắc bệnh Les rồi nhỉ? - Anh này! - tôi dài giọng nhõng nhẽo - Có lẽ Les thì em vẫn bám theo anh như âm hồn bắt cưới cho coi, - rồi tôi kéo tay anh chạm lên bầu ngực con gái của mình, nó rung theo nhịp tim những nhịp đập bình yên.

Ken cười mỉm và ôm chặt tôi trong vòng tay của anh. Tôi yêu Ken nhưng không có quá nhiều khát khao nhục cảm. Giữa chúng tôi là một tình yêu thanh cao. Chúng tôi dịu dàng, mềm mại khi ở bên nhau, không hề có sự điên khùng, đau đớn nào cả.

Có lẽ thế nên cảm giác thăng hoa cũng rất nhẹ nhàng. ***- Em ghét cái không khí ồn ào của Bar lắm! Nhưng quả thực thấy con gái ở đó rất xinh.
- tôi nói với Ken sau khi rời một cái Pub, chia tay những người bạn của anh trở về căn hộ của mình.
- Anh không thích những cô gái đó, họ đẹp theo công nghệ. Nếu đứng dưới ánh mặt trời và bỏ lớp son phấn, đảm bảo sẽ như những con vịt xấu xí so với em thôi.
- Ken ôm eo tôi, thì thầm bên vành tai, từ từ nhích về phía giường. Làn tay tinh tế đẩy đưa, xiêm y trút bỏ hoàn toàn. Chúng tôi liêng biên trong dư men ban tối, chếnh choáng muốn nhập vào nhau. Song dường như có rào cản, cuối cùng Ken khẽ nằm xuống cạnh tôi, nhẹ như một chiếc lá rơi, nhấm nháp nơi vành tai, giọng Ken pha chút hờn dỗi:
- Định để người ta chết... khát sao? - Có lẽ tại em bị căng thẳng và mệt. Híc... Nghỉ nha anh! Đợi em khoẻ lại đã! Cái lưỡi mềm của Ken lướt quanh vòng cung nơi tai tôi, gai ốc rợn loang da thịt, song tôi thực sự thấy mệt mỏi dường như lử khử chường mặt ra từ một góc nào đó của thể xác.
- Hình như em bị Les thật ấy! Hồi nãy em chẳng nói là thích con gái xinh sao? - Ken cố tình trêu chọc tôi, giọng đầy hài hước.
- Giận anh bây giờ! Mai không là chủ nhật thì em sẽ đuổi anh về cho biết mặt! - tôi bắt đầu phụng phịu, rồi lại kéo cánh tay Ken vòng ngang lên ngực mình.

- Hihi...

Sợ bị chê là Les nên bắt anh ôm thế này phải không? Ngủ đi nè! Trời sắp sang rồi kìa! Não bộ tôi bắt đầu nhăn một rãnh nhỏ, ghi nhớ lại ý niệm rằng mình bị rối loạn quan hệ tình dục. Đó là một sự cố, một trục trặc nhỏ và rất dễ dẫn đến một bất trắc lớn. Liệu rằng Ken có bỏ tôi? ***Chúng tôi ở bên nhau rất nhiều, song giao hoan thật sự khó khăn. Có lúc vô tư lự, Ken phả một làn hơi thở ấm nóng rất mạnh sau gáy tôi, khiến những lỗ chân lông nơi cánh tay trồi lên, đẩy cảm giác thích thú chạy dọc sống lưng, rờn rợn, mơn man,... vậy mà cổng thiên thai vẫn rào kín, im ỉm như thể thần tiên đi vắng.

Kenlại đùa không ác ý:
- Lyn của anh chắc chắn bị Les rồi nè! Vậy mà mình vẫn yêu mới chết chứ! - Thôi nha!

Anh làm em tưởng mình Les thật bây giờ! Nhưng rồi nhiều lúc không thể phá nổi rào cản, Ken lo lắng nhìn tôi, khuyên rằng nên thử đi bác sỹ khám xem là triệu chứng gì. Tôi hứa sẽ dò hỏi xem có vị bác sỹ nào uy tín sẽ tìm đến khám.

Tuy nhiên tôi vẫn cảm nhận được tình yêu trọn vẹn của Ken, không vì chuyện mền gối khúc mắc mà sứt mẻ chút nào. ***Yi cũng hay theo anh trai mình qua căn hộ của tôi chơi. Gương mặt hai anh em họ giống nhau như khuôn đúc, nên rất dễ xâm chiếm cảm giác thân thuộc trong tôi. Đã thế Yi còn có một mái tóc ngắn như con trai và luôn phục trang theo kiểu Tomboy. Bé Yi, quả thật là cô gái rất cá tính. Yi có giọng hát ủ lửa. Hình như mơ ước của cô sẽtrở thành một ngôi sao ca nhạc, nên rất chăm ngâm mình ở những phòng trà, tụ điểm ca nhạc. Tại vài sàn diễn nhỏ, Yi cũng được chọn làm ca sĩ hát lót. Bước đầu tiên của ngôi sao nào cũng thế, nên Yi rất lạc quan. Thỉnh thoảng Ken đưa tôi đến phòng trà, nơi Yi sẽ biểu diễn, từ rất sớm, ngồi đồng ở đó để cổ vũ cho em gái mình. Vì vậy Yi quấn quýt, thân thiết như một phần cuộc sống của tôi. Khi nào chính thức trở thành vợ Ken, Yi cũng nghiễm nhiên trở thành em gái tôi. Càng yêu mến nhau, gia đình tương lai của tôi sẽ càng hạnh phúc. Một chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi, tóc dài đầy vẻ lãng tử chết ngập bởi đôi mắt trong veo hơn nước hồ thu của Yi. Cậu ta săn đón bấtcứ nơi đâu có Yi, tý tách chụp hình lưu đầy một cái ổ cứng di động 40Gb. Vài tháng sau, Yi sánh bước bên cậu ta, giới thiệu với chúng tôi đó là bạn trai.

Tôi thầm mong Yi cũng giữ trọn được tình yêu như mình. Những con người đang yêu thường chỉ nhìn thấy màu hồng. Tôi vẫn chưa tìm được một vị bác sỹ đáng tin nào để chữa căn bệnh thiếu nước của mình. Căn bản tôi nghĩ tạm thời chỉ là một giai đoạn khó khăn, tôi không hề lãnh cảm, bởi tôi có tình yêu, chỉ là cơ thể trục trặc chút xíu. Khi đã qua được giai đoạn cam go này, biết đâu tôi lại luôn ướt át và khát khao... *** Đầu mùa thu, Ken được công ty cử đi đào tạo ở Nhật 2 tháng. Căn hộ của tôi vắng mùi đàn ông, hiu quạnh đến lạ. Yi ngày nào cũng ghé qua thăm tôi, một mình, không có cậu bạn trai theo cùng. Yi nói: "Anh Ken nhờ em ở nhà chăm sóc Lyn. Ảnh sợ nhất trên đời là để chị buồn đó!". Tôi chỉ biết cười, càng yêu Ken và càng quý mến Yi gấp bội.

Hai tháng Ken ở đất khách, tôi quẩn quanh trong thành phố và chứng kiến sự ghen tuông, giận hờn và tan vỡ trong tình yêu qua nét buồn thảm, não nề của Yi.

Vì ước mơ, Yi luôn phải nhã nhặn khi giao tế với những người đàn ông khoác trên mình cái tiếng "Bầu

sô". Cậu bạn trai yêu quá hoá ghen, vậy là hờn giận và chia ly. Chiều thứ 7, Yi đến, nằm bất động trên giường của tôi, mắt căng hút về một góc vô định, không khóc.

Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, vuốt mái tóc ngắn an ủi cô. Yi nắm tay tôi lại, đề nghị:
- Lyn có thể nằm ôm em được không? Ôm một người con gái, là em bạn trai mình, thân thiết như em ruột của mình, là điều rất bình thường. Huống hồ, người con gái ấy, trái tim đang tan nát vì những đổ vỡ của tình yêu.

Làm dịu những tổn thương của Yi, tôi thấy như trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Thực sự rất thương cảm cho Yi. Tôi ôm ngang bụng Yi, thấy cô từ từ nhắm mắt và ngủ. Thanh thản yên lành. Tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi tỉnh dậy, căn phòng tối om. Le lói chút ánh sáng vàng vọt nơi đường phố hắt chéo lên khung cửa, bóng Yi bất động. Tôi với tay nhấn công tắc đèn điện, căn phòng sáng gắt đột ngột. Yi quay lại, giọng ráo hoảnh:
- Chán quá à! Em với Lyn đi bar nha! Như đã từng nói với Ken, tôi không thích Bar ngoài mấy cô bé rất xinh. Song tôi cũng gật đầu không hề đắn đo với ý muốn của Yi. Cô ấy trẻ, năng động cần một chỗ sôi nổi, ồn ào để giải toả. Trong không gian đặc quánh hơi men, khói thuốc, Yi bảo rằng muốn tôi uống rượu cùng cô ấy, hai đứa con gái với nhau lo gì. Thế là tôi uống. Uống để chiều long cô em chồng tương lai của mình. Uống vì mình cũng đang khắc khoải với nỗi nhớ tình. Yi và tôi dắt díu nhau xuống taxi, bước vào căn hộ của mình khi đã gần 1h sáng. Mọi thứ như lảo đảo, ngả nghiêng trong ánh nhìn của tôi, thấy Yi có vẻ còn tỉnh táo hơn, mặc dù cô uống hai phần ba số rượu. Vốn dĩ tửu lượng của tôi kém cỏi mà. Giúp tôi thay đồ, vệ sinh sơ thân thể, Yi dìu tôi lên giường rồi quay vào phòng tắm. Tôi láng máng chìm sâu vào giấc ngủ. Và tôi mơ thấy những vuốt ve từ một bàn tay mềm mịn, mát rượi, những nắn bóp đầy kích động khiến tôi bắt đầu rướn mình lên giục giã, đợi chờ.

Loang loáng sáng tối chập vào nhau, bóng hình Ken ấp ôm tôi, nhào nặn niềm rạo rực sau bao ngày xa cách, mạch nước ngầm bắt đầu khai mở, nghe được cả sự bò lan ẩm ướt.

Dòng suối mát lành trong tôi bắt đầu róc rách báo hiệu hết mùa khô hạn. Căn bệnh của tôi không trị mà dứt, y như dự đoán. Ken sẽ không còn là người bộ hành chết khát trên sa mạc cằn cỗi nữa.

Hạnh phúc sẽ vẹn toàn. Giấc mơ trôi qua êm đềm. Thức dậy lúc gần trưa với cái cổ họng khô khốc, nhưng trong tôi sóng sánh một cảm giác khoan khoái. Tôi lật tấm chăn định đứng dậy đi lấy nước uống, chợt giật mình vì cánh tay mảnh khảnh của Yi vắt ngang qua eo tôi chạm trực tiếp vào da thịt, không hề được ngăn trở bởi lớp váy ngủ.
Tôi xoay lưng lại, nâng tấm chăn và nhìn xuống, hai cơ thể phụ nữ song song không hề được khoác bất cứ thứ phục trang nào, dù nhỏ nhất. Hơi ngượng, tôi nghĩ chắc do say quá nên cởi đồ ra rồi lên giường luôn mà chẳng nhớ phải mặc đồ ngủ.

Se sẽ nhấc tay Yi khỏi bụng mình, tôi bước xuống thềm nhà đến bên tủ lấy một chiếc váy liền thân tròng vội vào người, rồi chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Xong nhiệm vụ thường nhật, tôi trở ra, thấy Yi đang chớp mắt chậm rãi trong cơn ngái ngủ

.
- Em đói bụng quá mà chẳng dậy nổi, Lyn để em ngủ thêm một lát nữa nha! Để cho Yi ngủ, tôi bấm số điện thoại KFC yêu cầu giao đến 2 phần gà rán, xong cắm nước chuẩn bị pha café. Gọi mãi Yi mới chịu chui ra khỏi chăn, hồn nhiên khoả thân đi vào phòng tắm. Qủa thật Yi có một cái phoọc rất chuẩn, nếu cô nữ tính hơn chút nữa chắc chắn sẽ là một mỹ nhân. Ăn uống xong, hai chị em tôi kéo nhau đi shopping. Lúc tâm trạng không vui đi mua sắm sẽ vơi bớt rất nhiều phiền não. Đêm đó, tôi lại ngủ một mình trong căn phòng đơn lẻ, nôn nao nhớ về giấc mơ đêm trước. Nơi hạ lưu, nước săm sắp ướt đẫm... Tôi cồn cào lên nỗi nhớ Ken, mong anh nhanh chóng trở về. Chiều nào tan giờ làm dợm bước qua khỏi cầu thang dẫn đến căn hộ của mình, tôi cũng thấy Yi chờ sẵn trước cửa. Yi nói ngừng hoạt động nghệ thuật một thời gian, để đằm lại cú sốc tình cảm, những chuyện vừa qua khiến Yi khá mỏi. Yi cần thả lỏng. Yi chỉ thấy yên bình khi ở trong căn hộ của tôi và ở cạnh tôi.
- Lyn à! Em mắc bệnh thèm ôm rồi! Lyn ôm em được không, từ phía sau ấy... Tôi lặng lẽ ôm Yi từ phía sau, đứng bên cửa sổ, như Ken vẫn thường ôm tôi, che chở bao dung. Yi thả một câu nói qua khung cửa:
- Giá như em có thể là người yêu của Lyn thì bình yên biết mấy! - dường như pha chút tiếc nuối...

- Lyn coi Yi như em gái và rất yêu thương Yi mà! - tôi cười tĩnh lặng như ngày hè không gió.
- Anh Ken thật may mắn khi yêu Lyn...Cho đó là một lời khen của Yi, tôi chỉ khẽ đong đưa vòng tay đang ôm của mình.
- Nếu em đi đến một nơi thật xa, Lyn có buồn, có nhớ em không?

- Đi đến tận đâu nào? - Một nơi mà Lyn rất khó gặp được em! Tưởng Yi có ý nghĩ dại dột, tôi thảng thốt xoay ngay người Yi lại, tay bấu chặt trên đôi vai Yi, mặt đối mặt:

- Ngốc nào! Yi của chị đừng nghĩ chuyện khờ dại để chị lo lắng như thế chứ! - Hihi... Lyn nghĩ em yếu đuối vậy sao? Em không định tự tử vì một người đàn ông đâu. Họ làm gì xứng đáng...

- Nhưng Yi nói mơ hồ quá, khiến chị hiểu nhầm. Yi định đi đâu...

- Ra nước ngoài sống... ở đâu đó thì em sẽ nói cho Lyn nghe sau. Chỉ mới dự định thế thôi. Có thể Yi sẽ đi đến một vùng đất thật xa để lãng quên được tình yêu của mình. Tôi không ngăn cản, bởi tôi không thể quyết định đến cuộc sống của Yi.

Cô ấy sẽ làm những điều mình muốn. Tôi chỉ biết nếu thiếu Yi, gia đình tương lai của tôi sẽ rất quạnh quẽ và chất chứa hoài niệm. Vài lần tôi ngỏ ý Yi ngủ lại với mình, nhưng cô khước từ vì phải trở về ngôi nhà lặng lẽ duy nhất in bóng mờ của người cha. Ken đi vắng, ngôi nhà của anh và căn hộ của tôi đều buồn hiu hắt, như thể Ken chính là nguồn năng lượng sống cho tất cả chúng tôi.

***

Ken trở về, tất cả đều bừng sáng, tươi tắn, không gian chỗ nào cũng lấp lánh nụ cười. Chúng tôi ấn định ngày cưới vào đầu tháng chạp. Nghĩa là còn 2 tháng nữa.

Yi lặng lẽ hơn và bận rộn với một kế hoạch nào đó. Đột nhiên, Yi thông báo ăn tết nguyên đán xong chắc sẽ sang Canada sống, hiện tại đang lo thủ tục giấy tờ, khi nào có ngày đi cụ thể sẽ dắt chàng rể về ra mắt. Ken trầm ngâm, không tỏ thái độ ngăn cản, chỉ mong rằng Yi quyết định không qúa nóng vội. Người cha thì thở dài, đằng nào Yi cũng đã trưởng thành, không thể giữ nếu Yi muốn ra đi. Tôi bâng khuâng chẳng hiểu nổi tâm mình. Rời bỏ quê hương vì một sự tan vỡ, sau này

Yi có hối hận? *** Đời sống tình cảm của tôi và Ken đã thoát ra ngoài trắc trở. Tất cả đều mưa thuận gió hoà. Nhưng tôi cứ tiếc nuối hoài giấc mơ khi Ken vắng mặt, không thể tìm lại được cảm giác bàn tay thon nhỏ, mền mịn, mát rượi, dù rằng anh lúc nào cũng dịu nhẹ với tôi. Thảo nào mơ thường đẹp hơn thực tế. Ken không bao giờ còn nhắc đến từ Les khi trêu đùa tôi nữa. Tôi là một người phụ nữ bình thường như bao người khác. Tôi không thích sự ồn ào nên đám cưới được tổ chức trong một không gian nhỏ, thanh lịch, ấm cúng. Chính thức từ bỏ căn hộ đi thuê về sống trong ngôi nhà đã chứng kiến những năm tháng trưởng thành của Ken và Yi, tôi cứ bồi hồi một xúc cảm khó tả. Dẫu rằng ngôi nhà này, trước đây tôi vẫn thường xuyên lui tới.

Hôm dọn đồ của tôi về bên nhà Ken, Yi cũng lặng lẽ đến giúp gói gém đồ đạc. Nhân lúc Ken ra ngoài, Yi đứng bên cửa sổ, lại thả qua khung vuông một lời đề nghị.
- Lyn có thể ôm em thêm một lần như trước đây được không? - Yi của chị sắp đi xa rồi, muốn chị ôm thêm bao nhiêu lần nữa cũng được mà! Che chở được cho tâm hồn của Yi chút nào, tôi thấy sinh mệnh của mình ý nghĩa hơn chút đó.

Cho đến khi Ken trở lại, chúng tôi lại ngậm ngui bọc gói những món đồ trong một không gian đã quá đỗi thân thuộc. Tôi đã có gia đình, đã giữ trọn được mối tình thanh cao, đã nắm gọn hạnh phúc trong tay, đã ôm trọn tất cả hy vọng, mong ước, khát khao của phụ nữ trên khắp thế gian vào cuộc sống của riêng mình. Tôi đượcsố phận ưu ái vượt xa trí tưởng tượng. Cứ như thể mọi may mắn đều chạy đến phủ phục bên tôi. Trên môi tôi sẽ luôn là nụ cười mãn nguyện.

*** Yi không dẫn chồng tương lai về, thay vào đó là một cô gái. Yi giới thiệu đó là em chồng của mình, nhưng hơn Yi 3 tuổi. Em chồng của Yi rất dễ thương, khéo nói. Cô cho chúng tôi xem hình ảnh về chồng Yi, một người đàn ông hơn Yi 8 tuổi khá điển trai, nét mặt lương thiện và những đoạn phim về gia đình bên Canada của mình, những thứ giấy tờ được chứng nhận để đảm bảo Yi qua đó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, rồi cô giãi bày về lý do anh mình không qua xin phép gia đình cho Yi đi được.

Cô ấy là đại sứ, lại tỏ ra rất yêu mến Yi, nên gạt tan hết mọi lo lắng, khúc mắc trong lòng chúng tôi về sự vắng mặt của anh chàng rể. Cô thuyết phục được chúng tôi ngậm ngùi tiễn Yi ra sân bay, đem theo những lời cầu phúc chân tình. Ngoài cha và anh trai, Yi có thêm tôi là người than thứ 3. Trước khi vào phòng cách ly, Yi ôm từng người, nước mắt lưng tròng ướt đẫm từng bờ vai. Gửi lại những lời yêu thương cuối cùng, Yi ôm cha, Yi ôm Ken và Yi ôm tôi. Tiếng nấc của Yi cũng làm tôi chan hoà lệ chia ly. Yi nghẹn ngào:

- Em yêu Lyn lắm!... Em muốn Lyn được hạnh phúc... Mà em đi rồi thì nhất định Lyn sẽ hạnh phúc...

Anh Ken của em tốt lắm... và yêu Lyn rất nhiều đó!... Ai cũng khóc, từ Canada sang Việt Nam đâu dễ dàng, chẳng biết Yi có điều kiện để về thăm nhà thường xuyên, hay lại đi biền biệt vài năm trời, thậm chí cả chục năm mới trở lại. Cho đến khi em chồng Yi kéo tay đưa vào phòng cách ly thì chúng tôi vẫn ngậm ngùi đứng lặng lẽ rất lâu, bên cạnh nhau để hoài niệm bao ký ức về Yi. Yi của chúng tôi đã đi mất rồi, bay về một phương trời xa với những giá trị mình theo đuổi. Mong Yi đã lựa chọn được hạnh phúc đích thực. *** Yi rời Việt Nam được gần tháng, tôi tình cờ gặp lại bạn trai cũ của cô. Câu nhiếp ảnh gia ngày nào vẫn để tóc dài, nhưng thêm râu ria khiến phong trần hơn rất nhiều. Cậu nhắc đến Yi đầy luyến tiếc, tình yêu còn vương trong từng hơi thở

- Tôi cứ nghĩ tình cảm chân thành của mình có thể đưa Yi trở về là một người phụ nữ bình thường nhưng đành bất lực...

- Cậu nói vậy là sao? Cô ấy quá cá tính à?

- Tôi yêu Yi, đến giờ vẫn yêu và vẫn cảm thấy nhức nhối. Nhưng tạo hoá đã sinh ra cô ấy để không thể yêu một người đàn ông như tôi, nên toi chỉ có thể nhìn cô ấy ra đi...

- Thực tình tôi vẫn chưa hiểu...

- Ban đầu tôi cũng không hiểu, cứ nghĩ là Yi yêu một gã đàn ông nào đó, nên ghen tuông, dằn vặt cô ấy, nhưng cuối cùng hoàn toàn không phải, cô ấy chẳng yêu ai cả, chỉ là cô ấy không thể yêu đàn ông... Cô ấy ra đi, có thể là lựa chọn tốt cho chính bản thân cô ấy...

Tôi băn khoăn mãi về những câu nói mập mờ của cậu nhiếp ảnh gia. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu hai người chia tay vì lý do gì. Cậu ta giao chiếc ổ cứng 40Gb toàn lưu trữ hình ảnh của Yi lại nhờ tôi giữ.

Bởi cho rằng sẽ tốt hơn với trái tim còn đau của cậu ta. Nhớ Yi, tôi mở những bức hình của cô em gái thân thương ra xem.

Nhìn kỹ cô ấy giống Ken lạ lung, như thể hai anh em sinh đôi, cùng trứng. Yi lại thấp nhỏ hơn Ken vì là nữ. Và trí tuệ của tôi bị níu lại ở một bức hình chụp ngược sáng, chỉ thấy bóng của Yi với cánh tay mảnh dẻ, thon nhỏ, mềm mại...

Dường như tôi đã gặp ở đâu đó hình ảnh này, dường như... Tôi bắt đầu thấy khó thở, lời nói của cậu nhiếp ảnh gia bắt đầu thực hư ý nghĩa. Trong đầu tôi lung bùng hiện về những câu nói của Yi, về những sự kiện đã xảy đến trong nửa năm qua.

Từ khi Ken vắng mặt, từ cái đêm tôi chếnh choáng men cay, từ giấc mơ day dứt khoái cảm, từ mạch nước ngầm được khơi thông, từ lời yêu thương của Yi nơi sân bay,... tất cả đều là thật.

Ngay cả những câu Ken đùa tôi là Les cũng không hề mờ ảo chút nào. Yi không thể yêu đàn ông, vì Yi yêu tôi. Yi ra đi vì hạnh phúc của tôi và Ken,... như thế nghĩa là sẽ chẳng có anh chồng Canada hơn 8 tuổi nào cả, Yi chỉ ra đi cùng một cô gái,...

và đó là cách Yi giấu diếm về những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi.

*** Từ ngày qua Canada Yi gọi điện về đúng một lần. Cô khoe rằng cuộc sống rất tốt, vui quá nên có thể quên mất mọi người ở Việt Nam. Vì thế đừng mong ngóng cô nhiều, khi nào buồn nhớ mọi người cô sẽ tự động gọi về.

Nhưng hàng tuần Yi đều gửi vào email của vợ chồng tôi những bức hình mới chụp. Cô thoải mái tự do đi du lịch khắp nơi, tuy nhiên reply hỏi về cuộc sống thì không bao giờ thấy trả lời. Email chỉ là hai hướng một chiều. Tôi ám ảnh về khái niệm Les. Có thể tôi là Les ngay từ lúc mới sinh mà không hề nhận ra sự lệch lạc của mình, có thể tôi chỉ là Les theo trào lưu một cách nông nổi, hoặc có thể Les là một sự may mắn giúp tôi tháo gỡ bế tắc sợi dây sinh học của đời mình.

Tôi đã từng nhớ, lưu luyến mãi về giấc mơ ngộ nhận của mình. Giấc mơ ấy có thật, đã in đậm vào tiềm thức của tôi. Nếu không có Yi, chắc giờ đây tôi đã không thể tiếp tục yêu Ken, trở thành một người vợ hạnh phúc.

Nếu không có Yi, khi tôi nhận ra mình là Les với sự có mặt của một cô gái khác, chắc chắn tôi chẳng thể nào trở lại thành một người phụ nữ bình thường. Nếu không có Yi, thì có lẽ giờ đây rất nhiều người biết rằng tôi là Les...

Từng nghe ở đâu đó: "Đàn bà với nhau, lúc nào cũng như đầm nước...", quả nhiên là thế. Cứ như ông trời sắp đặt sẵn, em gái của Ken là Les để cứu rỗi và uốn nắn đời sống của tôi trở về một người phụ nữ bình thường.

Tôi đã được số mệnh ưu đãi quá đáng, những hạnh phúc tôi có được nảy mầm trên nỗi bất hạnh của Yi. Yi ơi! Yi... Tình yêu của Ken và sự hy sinh của Yi đã giữ cho trái tim tôi đập những nhịp bình thường. Tôi giữ trong lòng mình lòng biết ơn sâu sắc với Ken, với Yi, với tạo hoá. Yi đã im lặng cho tôi hạnh phúc, thì chỉ có duy nhất cách tôi đáp trả cô ấy là nâng niu hạnh phúc của chính mình. Ken đã quên về cái thời chọc ghẹo tôi là Les, Yi thì lặng lẽ và sẽ luôn tin rằng tôi không hề biết gì. Còn tôi cũng đã mơ hồ về cái cảm xúc Les. Tôi sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống gia đình êm ấm của mình, sẽ sinh cho Ken những đứa con pha trộn vẻ đẹp của cả cha lẫn mẹ. Rồi khi Yi trở về, dì ấy sẽ cùng vui đùa với các cháu trong không gian ngập tiếng cười. Không chấp niệm, con người sẽ thanh thản trong hạnh phúc của mình. Tôi nghĩ như thế! Nên tôi sẽ tiếp tục hạnh phúc... Đó cũng là điều Ken, Yi và tôi luôn mong muốn.
Đã có lúc hồn lìa khỏi xác Để bước vào một cuộc phiêu linh... Sẩm tối, nàng ngồi trong góc khuất của quán café cặm cụi đan một đôi tất chân kiểu Hirajuku, một đôi tất sẽ dài quá đầu gối, ôm lấy đùi với sọc hồng - đen xen ngang vào nhau. Nàng cũng đã đứng tuổi chẳng còn teen để mang thứ trang phục có phần quái dị và trào lưu như thế.

Nhưng nàng thích, nàng cứ đan thôi, đan xong rồi có thể nàng cũng chẳng bao giờ xỏ chúng vào đôi chân của mình để đi ra đường cho thiên hạ ngắm nhìn. Trời không lạnh, trời chỉ thỉnh thoảng man mát, se se một chút. Cái xứ nhiệt đới này lấy đâu ra mùa đông, vậy mà nàng vẫn cứ đan. Cần mẫn.

Nàng đan hầu hết những lúc ngồi 1 mình, đan đủ thứ linh tinh vụn vặt, dây cột tóc, thắt lưng, khăn, mũ, găng tay, tất (vớ)... chỉ mỗi áo, quần là nàng chưa thể đan vì nó quá to và nàng thì thiếu lòng kiên trì.

Trước đây nàng chỉ đan ở trong nhà. Nàng e ngại người ở cái xứ này nhìn thấy nàng đan đồ len thì sẽ cười ngặt nghẽo tưởng nàng dở hơi, mát dây gì đó...

Nhưng lâu lâu sự mẫn cảm bị mòn, nàng chẳng quan tâm người ta ì xèo gì khi lạ lẫm nhìn nàng đan nữa. Có hề gì, nàng đã học được cách gạt phăng dư luận sang một bên để sống theo ý thích. Mỗi khi buồn nản, nàng lại xách túi len chui vào góc của quán café nào đó, rồi ngồi đan cho tan phiền muộn mới trở về nhà. Đôi lúc nàng mơ mộng sẽ có 1 chàng trai hiếu kỳ về hành vi của mình mà đến làm quen. Nếu đó là một người tốt, nàng sẽ yêu. Yêu theo đúng kiểu số phận an bài hạnh phúc cho nàng. Nhưng tuyệt nhiên chẳng có chàng nào đến làm quen với một cô gái kỳ cục và nhan sắc không nghiêng nước nghiêng thành như nàng. Khách đến uống café thường đi theo đôi, theo nhóm. Lác đác có người ngồi 1 mình thì lại cắm mặt vào những chiếc laptop gõ gõ, bấm bấm...

Vậy là chả ai đến làm quen như trong mơ mộng của nàng cả. Có lẽ hoàng tử của đời nàng chưa xuất hiện. Nàng cứ ngồi đan. Đan như người ta tụng kinh để tìm sự thanh thản trong tâm hồn vậy.

Lòng nàng nặng trĩu nhưng cũng chẳng rõ buồn phiền xuất phát từ đâu, phải chăng mỗi đoạn quá khứ trôi qua lại khẽ lắng đọng xuống một chút cặn sầu. Quá khứ dài đằng đẵng, cặn sầu lớp lớp đóng thành một tảng dầy đeo bám cõi lòng nàng. Nàng cứ ngồi đan. Đan trong dòng chảy của thời gian và mong rằng dòng chảy đó mài mòn phần nào tảng đá nặng trịch trong lòng... Nàng cứ ngồi đan. Bất giác thấy một đôi chân đứng cạnh nàng, không phải là phục vụ quán.

Nàng ngẩng đầy nhìn lên... Sững sờ! Tim nàng co bóp mạnh, mặt nàng tái đi, đôi mắt nàng bỗng nhiên tối thẫm. Nàng cố giữ bình tĩnh, nàng giả tảng thản nhiên. Nàng cố ngồi đan với cõi lòng rối bời. Người đứng đó là chàng, là người nàng yêu tha thiết, là người đột ngột biến mất khỏi cuộc sống của nàng không một lời từ biệt,...

- Anh muốn nói chuyện với em một chút - chàng mở lời.

- ...
- nàng mấp máy môi nhưng không thoát được âm thanh ra khỏi cổ, cứ trân trân nhìn chàng với đôi mắt tối đầy ắp bối rối.

- Em đi ra ngoài với anh được không?

- chàng nghiêm túc đề nghị, nhũn nhặn mà như một mệnh lệnh. Nàng líu ríu thu dọn túi len rồi đi theo chàng. Nàng thấy lý trí của mình thực sự không muốn đi, nhưng dường như có một ma lực đang điều khiển bước chân của nàng, bắt ép nàng trèo lên chiếc xe của chàng. Chàng ngồi vào ghế, thắt dây an toàn rồi điều khiển chiếc xe lăn bánh vun vút qua những cột đèn cao áp. Nàng vẫn chưa nói bất cứ câu nào với chàng. Hoàng hôn tím thẫm, khuôn mặt cũng tím nhưng có phần tái dại của nàng đầy ắp bóng tối. Nàng khẽ liếc trộm chàng. Ba tháng không gặp chàng khác đi nhiều. Nước da của chàng xạm đen và đôi mắt ẩn giấu vô vàn trăn trở. Sao chàng ra đi, sao chàng thay đổi? Nàng không hiểu nổi sự thể, miễn cưỡng chấp nhận và vùi những ký ức về chàng xuống dưới đáy lớp cặn sầu trong tim. Cuộc sống của nàng đã lử khử cõng buồn thảm lê từng bước về tương lai. Nàng bất động như tấm bia đón những mũi tên dĩ vãng ồ ạt bắn tới...

*** Chàng dừng xe, mở cửa bước ra. Xộc vào mũi nàng hương biển mằn mặn tanh tanh. Chàng đưa nàng về nơi hai người đã gặp nhau, yêu nhau, đã ngất ngây trong hạnh phúc, khoái lạc. Đôi chân nàng bị cuốn theo những hấp lực từ chàng. Nhẹ tênh. Như linh hồn mỏng manh của nàng đang bước đi mà không phải kéo theo cái xác phàm nặng nhọc. Nàng đi theo chàng trên bờ cát sát mép biển. Hai cái bóng lặng lẽ di chuyển trong tiếng sóng rì rào. Chênh chếch một mảnh trăng bạc phía xa xa.
- Em còn nhớ nơi này không?

- chàng dừng lại, hướng mặt về phía đại dương và hỏi nàng.
- Dạ nhớ! - tiếng trả lời của nàng mỏng như hơi sương.

- Đây là nơi anh bắt đầu yêu em - chàng cúi mặt nhìn con sóng nhỏ liếm vào chân mình, bất thần cao giọng - và cũng sẽ là nơi kết thúc! Nàng không phản kháng, câm lặng nhìn xoáy vào đêm. Chàng định làm gì? Chàng đang muốn gì? Đột nhiên chàng mất tích khỏi nhịp sống của nàng, không để lại bất kỳ một dấu vết tìm kiếm nào.

Nàng khắc khoải đau, thầm lặng sầu. Giờ chàng xuất hiện với bộ dạng một ác thần bí hiểm và đòi kết thúc? Kết thúc điều gì? Chẳng phải từ lúc chàng biến mất thì cũng là một cách kết thúc rồi sao? Chàng rút trong túi ra một chiếc phong bì chìa về phía nàng. Thoắt chốc nàng bừng tỉnh khỏi những mộng mị.

- Thiệp mời đám cưới anh sao? - Nàng với đôi mắt vô thần đẩy từng từ một thoát ra khỏi miệng.
- Em mở ra xem để biết chính xác là gì đi.
- có chút gì đó mỉa mai trong câu nói. Nàng khó nhọc đón lấy phong bì và mở ra....
- Sao lại là tiền? - Mười triệu đấy! Anh trả cho những tháng ngày em đã làm người yêu của anh.
- càng lúc lời nói của chàng càng chua chát - Em không hiểu...

- Làm sao em hiểu được cái cảm giác của tôi khi nhìn thấy em vào khách sạn cùng một gã đàn ông khác? - Chàng quay hẳn mặt về phía nàng, gằn giọng lên để đe dọa một nỗi đau.

- Em...
- Em yêu tôi, em vẫn ngủ với thằng khác để kiếm tiền. Em cần tiền sao không nói với tôi? Chẳng lẽ tôi không thể cho em tiền? - chàng hét sa sả vào khuôn mặt tái dại của nàng. Những thầm lặng dồn nén trong tim nàng chợt àoạt ùa ra không gì ngăn nổi, như quán tính của xúc cảm nàng rút số tiền trong phong bì ra, xòe trước mặt mình, nhìn ngắm ngây dại, rồi ném nó về phía chàng. Những tờ polime rơi lả tả trước ánh nhìn hằn học, đắng ngắt của chàng. Nàng cười sằng sặc, cười như một mụ điên...

- Chẳng phải em cần tiền sao? Chẳng phải vì tiền mà em phản bội tôi sao? Chẳng phải vì tiền mà em dẫm đạp lên tình yêu sao? Tôi không giàu nhưng tôi đã nguyện cho em cả cuộc đời mình. Vậy mà có đủ với em đâu? Em vẫn chạy theo gã đàn ông khác lắm tiền hơn. Có đáng không? Tôi mắc lỗi gì mà em đối xử với tôi như thế? Em nói đi... Em nói đi chứ?...
- chàng quát ầm lên, dồn dập. Tim nàng đang bị ngàn nhát búa đập rầm rầm...
- Tại sao anh biến mất? - nàng gào lên - Tại sao anh không nói cho em biết lỗi của mình? Tại sao ngay sau đó anh không hỏi em? Tại sao anh tự hành hạ mình và dày vò em? Em mắc lỗi, anh không hỏi, không nghe em giải thích, anh biến mất như hồn ma, và giờ đây quay lại chất vấn em, đòi kết thúc cái việc đã kết thúc từ khi anh bỏ đi...

- nàng nức nở, nước mắt nước mũi nhoe nhoét trên gương mặt dúm dó, khổ đau.
- Vậy thì tại sao? Em nói đi...- giọng chàng cao vút lạc hướng. Nàng khịu xuống bờ cát, quỳ gối nhặt những tờ tiền vương vãi, nàng vo viên chúng lại. Chỉ có 10 triệu mà nàng nhặt mãi, nhặt mãi không hết. Chàng đứng như trời trồng đầy vẻ miệt thị.
- Anh nghĩ là em cần tiền lắm sao? Anh đem tiền ra thì muốn chà đạp em thế nào cũng được sao? Anh nghĩ em yêu anh vì tiền sao? Anh nghĩ là dùng tiền thì mới kết thúc được mối quan hệ của chúng ta sao? - nàng vò những tờ tiền nhoe nhoét cát, nước biển và cả nước mắt của mình lại thành một cục to, nàng đứng phắt dậy một cách đầy kiên cường.
- Anh giữ lấy tiền của mình đi! Còn em sẽ giữ lấy sự sỉ nhục của anh...

- dứt lời nàng lao mình xuống biển, nàng nhỏ bé giữa mênh mông nước đen ngòm và nhấp nhô những con sóng phủ lên đầu nàng, nhấn chìm nàng và những cay đắng xuống đáy sâu đầy sóng ngầm...Chàng đứng trên bờ cát, chết lặng, đôi mắt nhòe nước trước cảnh tượng nàng lao mình xuống biển. Chàng đã đẩy nàng vào tay thần chết. Thể xác nàng chìm dần, chìm dần,... và rồi linh hồn nàng thoát ra khỏi thân xác, chồi lên khỏi mặt biển và bay lơ lửng. Nàng thấy chàng khóc, chàng lao ra biển và gào thét tên nàng, chàng vô vọng tìm kiếm nàng trong những day dứt hối hận. Vậy là đã kết thúc. Kết thúc bằng chính sinh mạng của nàng chứ không phải là 10 triệu của chàng. Nàng ôm sự sỉ nhục nơi đáy biển, còn tiền của chàng theo những con sóng cuốn dạt tứ tán. *** Kết thúc rồi, nàng sẽ không còn vương vấn gì về chàng nữa. Nàng đã là một hồn ma, đã cách biệt với chàng cả một thế giới, nàng sẽ xóa sạch ký ức về chàng, về những đắng cay lầm lạc để có thể bình anqua những kiếp luân hồi. Nếu trở lại làm người, nàng mong một cuộc sống tốt hơn. Nàng đã lạc lối trong kiếp này, nàng đã cố gắng thay đổi, vậy mà ... Quá khứ, nàng đã trượt dài trong sự suy đồi đạo đức. Đàn ông muốn ngủ với nàng phải mất tiền. Nàng nghĩ làm đĩ giống như việc đi "bán lẻ" cho hết thằng nọ thằng kia chà đạp thân xác, mà mỗi lần ngủ với 1 gã đàn ông mới thì cảm giác phẩm hạnh bị bào mòn đi một lớp. Nàng sợ đến lúc nào đó phẩm hạnh của nàng kiệt quệ, nàng sẽ trơ ra như gỗ đá. Nên nàng đủ khôn để kín đáo biến mình thành một loại gái bao trá hình dưới chữ "tình", nàng bán thể xác mình nhưng không hề cùng hệ với những con đĩ rẻ mạt chất đầy trong các bar, vũ trường, lố nhố ở các tụ điểm ăn chơi. Gần 10 năm nàng cũng chỉ mới "bán buôn" cho chưa tới 10 người đàn ông. Họ có tiền nhưng ngặt nỗi đều có gia đình. Dĩ nhiên nàng chẳng yêu ai. Tình đổi tiền, yêu sao nổi. Cặp với người đàn ông có vợ, những ngày lễ nàng luôn một mình, họ phải trở về với nghĩa vụ của mình. Trong một dịp lễ lớn nàng lang thang ra biển đổi gió, gặp chàng, trò chuyện, trao nhau số điện thoại, thỉnh thoảng café ở thành phố. Qua một dịp lễ nữa, chàng rủ nàng ra biển, về nơi 2 người gặp nhau lần đầu tiên. Chàng ngỏ lời yêu. Nàng hiểu là mình cần chàng trong cuộc đời. Cần thực sự. Nàng giấu nhẹm quá khứ của mình, đoạn tuyệt với những người đàn ông cũ và yêu chàng một cách vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt. Chàng tuyệt nhiên cũng chẳng bao giờ hỏi về cuộc sống trước đây của nàng. Chàng thấy nàng nhu mỳ đúng điệu gái ngoan, ngoài việc theo một vài khóa học, hầu hết thời gian còn lại nàng ở nhà thêu đan, cắm hoa, luyện thư pháp và cả vẽ tranh nữa. Nàng muốn vẽ một bức tranh "Hoa hướng dương" thật lớn, thật đẹp tặng chàng. Hoa hướng dương tượng trưng cho lòng ngưỡng mộ. Nàng yêu chàng. Trao trọn con tim cho chàng được gần năm, một buổi tối nàng đứng trước căn hộ nhỏ của mình, tiễn chàng về. Chàng đi khỏi, nàng đảo gót định quay vào nhà thì chiếc ô-tô dừng gần đó nháy đèn, rọi luống sáng vào nàng. Nàng nheo mắt nhìn và hoảng hốt với biển số rất quen. Chủ nhân chiếc xe đó là một người đã từng bao nàng. Bước đến gần chiếc xe, người đàn ông ra dấu nàng mở cửa ngồi vào. Ông ta kể đã li di vợ và tự nhiên giờ đây ông thấy rất cần nàng. Nàng từ chối ông, nàng nói đã có người yêu, nàng muốn một cuộc sống yên ổn,... nàng bỏ mặc ông ngồi đấy và bò vào nhà. Thời gian sau đó ông tìm mọi cách tiếp cận nàng, ngọt nhạt rồi cuối cùng đe dọa sẽ kể cho chàng nghe về quá khứ của nàng. Nàng cầu xin ông buông tha, ông nhất quyết phải được ở bên nàng một lần cuối. Nàng miễn cưỡng chấp nhận để bảo vệ sự bình yên của mình. Nàng là một con điếm đã hoàn lương, song đời luôn thích khuấy động trớ trêu. Sau cái thỏa thuận với người đàn ông cũ, đột nhiên chàng biến mất. Điện thoại khóa, nhà đổi chủ, cứ như chàng bốc hơi khỏi trái đất. Sau cuối nàng tự an ủi lấy lòng, chắc chàng đã chán nên mới bỏ trốn khỏi cuộc đời nàng, dẫu sao nàng cũng đâu có xứng đáng với chàng... 3 tháng sau, chàng lại ngưng đọng thành một thực thể trước mặt nàng, ném cho nàng mớ tiền để sỉ nhục, nghiền nát trái tim nàng. Nàng không chịu được nỗi đau đó, nên nàng chết. Đơn giản như bao câu chuyện trên đời. Chết cũng nhanh chóng như biết bao cuộc tự sát khác. Nàng chết. Nàng đã chết! *** Linh hồn nàng lơ lửng gần chỗ chàng 1 lúc, chứng kiến sự đau khổ tuyệt vọng trong việc tìm kiếm thi thể nàng, thấy rõ ràng linh hồn đã vô cảm. Vậy là nàng bay, phiêu diêu trong gió, chấp chới trong những mảng tiềm thức. Hửng sáng, linh hồn nàng lơ lửng trước căn hộ của mình. Nàng bay xuyên qua cửa để vào.

Phần 2  


Đọc Truyện, Đọc Truyện Hay, Phim Sex, đọc Truyện Teen, Đọc Truyện Tiểu Thuyết, đọc Truyện Cười, Truyện Tình yêu
Đề Xuất link Này Lên Google
Quay Lại ↑↑ Trên cùng
Liên Hệ Admin
01645373734 [SMS] G+